Các trận đánh Trận_Vành_đai_Pusan

Quân đội Nhân dân Triều Tiên tấn công

Quân đội Nhân dân Triều Tiên có bốn con đường khả dĩ để tấn công vào Pusan nơi mà có thể kết thúc bằng việc đánh bại các lực lượng Hoa Kỳ và Quân đội Đại Hàn Dân quốc, và trong tháng 8 họ đã nỗ lực thử cả bốn con đường đồng lúc. Các con đường áp sát vào Pusan: thứ nhất là đi qua Masan ở phía nam nơi nhập lại của sông Nam và sông Naktong, thứ hai là đi qua khu "Vòng cung Naktong" đến các trục lộ và đường xe lửa ở Miryang, thứ ba là qua Kyongju và xuống hành lang duyên hải phía đông, và cuối cùng là qua Taegu. Trong tuần đầu của tháng tám, Tướng Walker quyết định mở một cuộc phản công đầu tiên của Mỹ trong cuộc chiến trong vùng hành lang Chinju-Masan. Một trong những mục đích của ông là phá vỡ sự tập trung đông đảo khả nghi của quân Triều Tiên gần vùng Taegu bằng cách ép các lực lượng CHDCND Triều Tiên phân tán về phía nam. Ngày 6 tháng 8 Quân đoàn 8 phát chỉ thị hành quân cho Lực lượng Đặc nhiệm Kean tấn cống (tên của lực lượng này được đặt theo tên của Tư lệnh Sư đoàn 25). Lực lượng Đặc nhiệm Kean gồm có Sư đoàn 25 Hoa Kỳ, một ít quân của Sư đoàn 27 Bộ binh và một tiểu đoàn pháo binh, cùng với Sư đoàn 5 Hàn Quốc và Lữ đoàn 1 Lâm thời Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Kế hoạch tấn công của Quân đội Hoa Kỳ yêu cầu lực lượng di chuyển về phía tây từ các vị trí đóng quân gần Masan, chiếm giữ đèo Chinju, và bám trụ phòng tuyến xa tới sông Nam. Lực lượng Đặc nhiệm Kean mở cuộc tấn công vào ngày 7 tháng 8 nhưng gặp phải một cuộc tấn công ngay lập tức từ Sư đoàn 6 Triều Tiên. Sau một tuần đánh nhau ác liệt, không bên nào đạt được tiến triển đáng kể. Dầu vậy, Quân đoàn 8 Hoa Kỳ đã mở cuộc tấn công đầu tiên tại bán đảo Triều Tiên và thành công chặn đứng một cuộc tiến công của một sư đoàn Triều Tiên.

Vòng cung sông Naktong

Về phía bắc 7 dặm Anh (11 km) cách nơi sông Naktong đổi dòng sang hướng đông và gặp sông Nam, sông Naktong uốn cong về hướng tây đối diện Yongsan trong một vòng bán nguyệt rộng. Vòng uốn cong này trở thành nổi tiếng đối với quân đội Mỹ với tên gọi Vòng cung Naktong (Naktong Bulge) trong một trận đánh dữ dội trong tháng 8 và tháng 9. Ngày 6 tháng 8 Sư đoàn 4 Triều Tiên vượt sông Naktong ở Ohang với ý định tiến về Yongsan nằm cách đó 10 dặm (16 km) về phía đông. Sư đoàn 24 Hoa Kỳ bảo vệ phần này. Tư lệnh Sư đoàn 24, Trung tướng John H. Church đã thay thế Tướng Dean làm tư lệnh sư đoàn, giao trách nhiệm phòng thủ Vòng cung Naktong cho Lực lượng Đặc nhiệm Hill. Lực lượng Đặc nhiệm Hill gồm có Trung đoàn 9 thuộc Sư đoàn 2 Bộ binh cùng với Trung đoàn 34 và 19, một tiểu đoàn của Trung đoàn 21 thuộc Sư đoàn 24. Mặc cho những nỗ lực của Lực lượng Đặc nhiệm Hill, khoảng 11 tháng 8, Sư đoàn 4 Triều Tiên đã thâm nhập vào được khu vực thành phố Yongsan. Tướng Walker lúc đó đưa thêm vào trận Trung đoàn 23 thuộc Sư đoàn 2, Trung đoàn 27 thuộc Sư đoàn 25, và Lữ đoàn 1 Lâm thời Thủy quân lục chiến.

Tướng Church chỉ huy cuộc tấn công phối hợp của Lục quân và Thủy quân lục chiến chống lại Quân đội Nhân dân Triều Tiên bắt đầu vào ngày 17 tháng 8. Vào ngày 18 tháng 8 các lực lượng Hoa Kỳ đã đánh bại dứt điểm Sư đoàn 4 Triều Tiên, tiêu diệt phân nửa quân số ban đầu của họ khoảng 7.000 quân.

Nằm về phía nam P’ohang-dong khoảng 20 dặm (30 km) trên duyên hải phía đông, Kyongju là một trung tâm có xa lộ và đường xe lửa quan trọng nằm trong vùng tam giác Taegu–P’ohang-dong–Pusan bên trong Vành đai Pusan. Việc chiếm được P’ohang-dong và Phi trường Yonil gần đó do Không lực Viễn đông sử dụng sẽ mở một hành lang tự nhiên thuận lợi cho Quân đội Nhân dân Triều Tiên tiến công về phía nam qua Kyongju đến Pusan. Tướng Walker chỉ củng cố nhẹ hành lang duyên hải phía đông vì mối đe dọa của Quân đội Nhân dân Triều Tiên tức thời hơn bên vành đai phía tây, và ông không tin rằng Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên có thể mở một cuộc xung kích chính thành công qua đồi núi không có đường đi. Đầu tháng 8, Triều Tiên gần như đã chứng minh là Walker sai lầm khi ba sư đoàn là Sư đoàn 5, 8, 12 và Trung đoàn 766 Bộ binh độc lập của Triều Tiên mở những cuộc tấn công mạnh chống quân phòng thủ Đại Hàn Dân quốc. Ngày 12 tháng 8, Triều Tiên gây sức ép P’ohang-dong và cũng đe dọa Phi trường Yonil. Sư đoàn 5 Triều Tiên cắt đứt Sư đoàn 3 Hàn Quốc trên P’ohang-dong, và Sư đoàn 3 phải di tản bằng đường biển về các vị trí xa về miền nam. Tướng Walker tăng viện các đơn vị Quân đội Đại Hàn Dân quốc trong khu vực với các lực lượng của Sư đoàn 2 Bộ binh Hoa Kỳ. Vào ngày 17 tháng 8 các đơn vị Hàn Quốc và Sư đoàn 2 Hoa Kỳ xoay xở tìm cách đón chặn sự tiến công của quân Triều Tiên tại P’ohang-dong. Một nhân tố chính ngăn chặn Triều Tiên là tiếp vận khi họ đã đến cuối đường vận chuyển đồ tiếp liệu trong suốt hành trình khó khăn về miền nam qua nhiều đồi núi.

Thủy quân lục chiến tải thương một đồng đội bị thương trong tháng 8 năm 1950.

Hành lang tự nhiên của Thung lũng Naktong từ Sangju đến Taegu là một trục chính tấn công khác đối với Quân đội Nhân dân Triều Tiên. Các lực lượng đáng kể tập kết trong một vòng cung quanh Taegu đầu tháng 8 từ nam đến bắc gồm có Sư đoàn 10, 3, 15, và 1 của Quân đội Nhân dân Triều Tiên và thành phần của Sư đoàn 105 Cơ giới. Đối diện với các sư đoàn của Triều Tiên là Sư đoàn 1 Kị binh Hoa Kỳ và các sư đoàn 1 và 6 của Quân đoàn II Quân đội Đại Hàn Dân quốc. Quân Triều Tiên vượt sông Naktong tại nhiều nơi trong vòng cung quanh Taegu trong tuần thứ hai của tháng 8. Khi một vài quả đạn pháo của Quân đội Nhân dân Triều Tiên rơi vào Taegu vào ngày 18 tháng 8, Tổng thống Lý Thừa Vãn của Hàn Quốc ra lệnh di chuyển chính phủ lâm thời Đại Hàn Dân quốc lúc đó ở Taegu về Pusan. Sư đoàn 1 và 13 của Quân đội Nhân dân Triều Tiên gây một mối đe dọa chính khi họ gây sức ép về phía Taegu qua các con đường trên bộ từ phía bắc và tây bắc. Tướng Walker đưa Trung đoàn 23 và 27 Bộ binh lên, cả hai vừa mới đến từ phòng tuyến Vòng cung Naktong, tiếp sức Sư đoàn 1 Hàn Quốc đang đối đầu với Sư đoàn 1 và 3 của Triều Tiên. Mặc dù Sư đoàn 1 Triều Tiên tiến công trong vòng bán kính 9 dặm (14 km) cách trung tâm Taegu, các nỗ lực phối hợp của Sư đoàn 1 Hàn Quốc và Trung đoàn 23, 27 Bộ binh Hoa Kỳ đã làm cạn kiệt những cố gắng của quân Triều Tiên tiến vào Taegu.

Các lần tăng viện binh

Cho dù Quân đội Nhân dân Triều Tiên đe dọa nghiêm trọng Quân đội Hoa Kỳ và Đại Hàn Dân quốc trong Vành đai suốt tháng 8 năm 1950, cả hai quân đội phòng thủ đã thành công chống chọi các đợt tấn công của Triều Tiên và tiếp tục gia tăng lực lượng cho một cuộc phản công. Không lực Viễn đông của Hoa Kỳ đã thiết lập được ưu thế trên không đối lại Quân đội Nhân dân Triều Tiên vào đầu chiến tranh và tiếp tục gây ảnh hưởng đến kết cục của các trận đánh bằng nhiều phi vụ hỗ trợ gần cho bộ binh, 4.635 phi vụ trong tháng 7 và 7.397 phi vụ trong tháng 8. Cuối tháng 8, có trên 500 xe tăng hạng trung của Hoa Kỳ tại Vành đai Pusan. Số xe tăng trong các tiểu đoàn xe tăng được chia đều giữa các xe tăng M26 PershingM4A3 Shermans, trừ một tiểu đoàn có loại xe tăng mới hơn là M46 Patton. Ngày 1 tháng 9, Bộ tư lệnh Liên Hợp Quốc có tổng quân số lên đến 180.000 người tại bán đảo Triều Tiên: 92.000 người là của Hàn Quốc và phần còn lại là người Mỹ và Lữ đoàn 27 Bộ binh của Vương quốc Anh gồm 1.600 binh sĩ. Trong tháng 8, Quân đội Nhân dân Triều Tiên tiếp tục kế hoạch và chiến thuật được sử dụng tại sông Hán đầu tháng 7 với một cuộc tấn công chiếm giữ mặt trước, bao vây phía sườn, và xâm nhập phía sau. Khi Quân đoàn 8 Hoa Kỳ ổn định được chiến tuyến tại Vành đại Pusan, các chiến thuật này không còn hữu hiệu nữa và thành công chỉ có thể đến bằng tấn công đối mặt, thâm nhập, và lợi dụng thời cơ thích hợp. Tướng MacArthur và Tướng Walker đối phó lại bằng các nguyên lý phòng thủ cổ điển - sử dụng các đường dây liên lạc thông tin bên trong, ưu thế hỏa lực pháo binh, và một không lực mạnh. Vào ngày 1 tháng 9, quân Triều Tiên đã tập kết một lực lượng 98.000 binh sĩ chuẩn bị cho một cuộc tấn công đại quy mô chống Vành đai Pusan. Tuy nhiên, họ đối mặt với nhiều vấn đề vì 1/3 lực lượng của họ là người Hàn Quốc bị bắt buộc đầu quân và không có huấn luyện, và họ thiếu nhiều vũ khí nhẹ và chỉ có đủ quân lương cho 1 hoặc 2 bữa một ngày.

Tháng 9 năm 1950

Bản đồ phòng tuyến Naktong, tháng 9 năm 1950.

Đầu tháng 9, giống như trong tháng 8, Tướng Walker đối diện với tình hình nguy hiểm ở những nơi tương tự thiết yếu dọc theo Vành đai Pusan: phía đông tại P’ohang-dong có một đoạn hành lang bị cắt đứt đáng quan ngại giữa Taegu và P’ohang-dong, phía bắc Taegu quân Triều Tiên giành được thắng lợi gây náo động, ở Vòng cung Naktong, và trong khu vực Masan ở cực nam. Cũng như đã từng thực hiện với trận đánh trong tháng 8, Tướng Walker tiếp tục chiến thuật khôn khéo của mình di chuyển lực lượng của ông từ một nơi bị đe dọa thâm nhập của Triều Tiên sang nơi khác. Đầu tháng 9, các Sư đoàn 3, Thủ đô, 8, và 6 của Quân đội Đại Hàn Dân quốc giữa phòng tuyến xa nhất về phía đông chống lại các Sư đoàn 5, 8, 12, 15 của Quân đội Nhân dân Triều Tiên. Thiếu tướng John B. Coulter, phó tư lệnh mới được bổ nhiệm của Quân đoàn 8 Hoa Kỳ, nhận nhiệm vụ chỉ huy các đơn vị Mỹ trong phần phía đông và đưa Trung đoàn 21 thuộc Sư đoàn 24 Hoa Kỳ và các đơn vị trợ lực khác để chống đỡ giúp các sư đoàn của Quân đội Đại Hàn Dân quốc. Ngày 7 tháng 9 Tướng Church thay thế Coulter làm tư lệnh Mỹ tại phần phía đông sau khi Tướng Walker ra lệnh toàn bộ Sư đoàn 24 tăng viện các sư đoàn của Hàn Quốc. Một lực lượng chiến đấu bộ phối hợp, đa số là Hàn Quốc, cùng với không yểm gần và hỏa lực hải quân ngoài khơi gây thương vong nặng nề cho các sư đoàn Triều Tiên. Sư đoàn 1, 3, 13 của Triều Tiên gây sức ép tấn công vào phía bắc Taegu chống lại Sư đoàn 1 Kị binh Hoa Kỳ khiến Tướng Walker vào ngày 5 tháng 9 di chuyển tổng hành dinh chính của Quân đoàn 8 từ Taegu đến Pusan. Sư đoàn 1 Kị binh chính yếu ngăn chặn các cuộc tiến công mạnh của quân Triều Tiên ở phía bắc Taegu, nhưng chiến cuộc tiếp tục ở đó cho đến trung tuần tháng 9.

Cuối tháng 8, Quân đội Nhân dân Triều Tiên cũng hoạch định một đòn chí tử chống Sư đoàn 2 và 25 của Hoa Kỳ tại phần nam của Vành đai Pusan. Sư đoàn 6 Triều Tiên tấn công qua Haman, Masan, và chiếm được Kimhae, 15 dặm (24 km) nằm về phía tây của Pusan. Sư đoàn 7 Triều Tiên đánh mạnh phía bắc xa lộ Masan, trục lộ còn lại đến sông Naktong, và chờ đợi Sư đoàn 6 bên cánh phải và Sư đoàn 9 bên cánh trái và rồi tiếp tục cuộc tấn công về hướng Pusan. Sư đoàn 25 Hoa Kỳ giữ phần cực nam chạy từ nơi tiếp nối của hai sông Naktong và Nam đến duyên hải miền nam trong khi Sư đoàn 2 đóng quân trong khu vực ngang sông Naktong phía bắc Sư đoàn 25. Sư đoàn 9 Triều Tiên đối mặt với Sư đoàn 2 Hoa Kỳ tại Vòng cung Naktong và có nhiệm vụ là chiếm được các thị trấn MiryangSamnangjin để cắt đường rút lui của Quân đoàn 8 Hoa Kỳ giữa Taegu và Pusan. Trong tuần đầu tiên của tháng 9, Sư đoàn 9 thọc sâu vào Vòng cung Naktong xa về phía đông đến Yongsan, nhưng một cuộc phản công của Sư đoàn 2 cùng với Lữ đoàn 1 Lâm thời Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đã đẩy lui Sư đoàn 9 Triều Tiên gần như đến sông Naktong. Trung đoàn 23 thuộc Sư đoàn 2 Hoa Kỳ đánh trả Sư đoàn 2 Triều Tiên tại Changnyong, 6 dặm (10 km) về phía bắc Yongsan. Trong cùng lúc đó, các Sư đoàn 6 và 7 Triều Tiên mở các cuộc tấn công mạnh chống Sư đoàn 25. Mặt dù, sự thâm nhập của quân Triều Tiên vào các khu trách nhiệm của các trung đoàn của Sư đoàn 25 Hoa Kỳ - khu của Trung đoàn 35 phía tây Ch’irwon và khu của Trung đoàn 24 gần Haman bị chặn đứng một cách hữu hiệu bởi Trung đoàn 27 — Sư đoàn 25 Hoa Kỳ đã đẩy lui cuộc tấn công dữ dội của Quân đội Nhân dân Triều Tiên ở miền nam. Phòng tuyến sông Naktong được giữ vững và Vành đai Pusan được củng cố.